“Thà ta phụ thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta” Án oan muôn thủa

[ ĐIỂN TÍCH ]

Tào tháo và Trần Cung trong lúc trốn truy nã, nửa đêm vào nhà Lã Bá Sa xin tá túc. Trong lúc người nhà nói chuyện giết heo đãi khách, Tháo tưởng họ âm mưu giết mình liền rút gươm giết hết cả 8 người, đến khi thấy con heo bị trói trong bếp Trần Cung mới kêu lên: “ Thôi rồi Tháo đa nghi, giết lầm nhiều người quá!”

Xong cả hai đi ra ngõ thì gặp Lã Bá Sa đi mua rượu về. Hỏi đáp vài lời, Tháo giết luôn lão. Trần Cung thất kinh:

– Ở nhà là vì lầm lỡ giết người, bây giờ lại giết nữa là cớ làm sao?

Tháo thở dài, điểm tĩnh khác thường, lòng lạnh như băng

– Lão về nhà thấy gia quyết chết hết sẽ nóng giận báo quan rồi truy sát, thà ta phụ thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta.

[ÁN OAN ]

– Sau khi hoảng loạn mà nhầm lẫn, máu đã nhuốm đỏ cả sân, Tháo thực sự đau đớn, gác lại mọi thứ rồi chạy về huyến bái. Trên đường đi gặp Lã Ba Sa về, Tháo chào vội đi. Nhưng rồi quay ngựa lại Tháo giết luôn lão. Cũng chính hành động này đã khiến Trấn Cung phẫn uất chấn vấn. Tháo đau đơn, ê chề, như đứa trẻ biết sai nhưng ương ngạnh mà hét rằng “ Thà ta phụ thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta” :((

Phải, Tháo có thể phân trần: Lão từng này tuổi, cả một đời sống vì bằng hữu, vì con vì cháu. Lão có thể sống không khi về thấy cảnh cả nhà không còn một mạng? Lão có thể sống không khi đứa chính đứa cháu của bằng hữu tốt nhất, tin tưởng nhất giết cả nhà mình? sống có bằng chết không?

Tháo cũng có thể hét vào mặt Trân Cung rằng: Ta giết không phải sợ 1 mình lão ấy trùy sát báo thù, Cả triều đình của Đống Trác, cả binh lính cả nước này đòi giết ta, ta còn không sợ ? sợ thêm 1 người báo thù sao ??

và Tháo có thể không kìm nén mà khóc òa lên: Giết cả nhà là vì hiểu lầm, ta hối hận ăn năn đến cùng cực, và giết lão Bá Sa ta như đứt từng khúc ruột, còn đau hơn cả lấy gươm đâm vào người.

Và câu nói “Thà ta phụ thiên hạ chứ không để thiên hạ phụ ta” rõ ràng không phải là tiếng lòng của Tào Tháo.

Thế ấy,

Tháo biết sai sửa sai không bao giờ nhận sai. Cái sửa sai ấy có thể khiến cả thiên hạ hiểu lầm nhưng Tháo kệ. Không phải Tháo mặt dày, máu lạnh mà vì Tháo đã sớm không còn để những gương thường, luân lý, dung tục trong thế gian ở trong lòng rồi. Đại gian như Trung, Đại giả như thật không thể nhìn bề ngoài mà hiểu hết được.

Chết không đang sợ, chết là một đêm mùa hè mát mẻ khiến người ta nhắm mắt ngủ mà không ưu phiền. Người đời hôm qua hiểu lầm tào tháo, hôm nay lại hiểu lầm, có lẽ ngày mai vẫn còn hiểu lầm, nhưng mà ta vẫn luôn là ta, trước giờ chưa sợ người khác hiểu lầm mình”

Tháng giêng năm Kiến An thứ 25 Tào Tháo đã mang theo giấc mông chưa thành ra đi . Người viết xin gửi sự ngưỡng vọng đến ông: nhà chính trị , quân sự, nhà văn học siêu việt, nhà mưu lược phi phàm, nhà văn, nhà thơ lỗi lạc.

Để lại một bình luận